Nơi giao lưu của Cựu học sinh Trần Cao Vân Tam Kỳ Quảng Nam Khóa 75-78. Nơi xả stress sau một ngày làm việc căng thẳng. Nơi 8&8

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

PHIẾM VỀ THƠ VĂN....và PHẠM MẠNH HÀ

        Tôi, PMH, có cái “gene” của Bố mình. Ông có bút hiệu HOÀI LINH, chắc chắn là bút hiệu này ông lấy trước khi thằng oắt con (tôi gọi hắn là oắt con bởi hắn nhỏ tuổi hơn tôi nhiều) danh hài HOÀI LINH sinh ra ở Ái Nghĩa vùng xa vùng sâu, xa hơn Đại Lộc, Quảng Nam. Tôi nghĩ rằng nhờ thơ bố tôi hay (nịnh… ác luôn) nên nhập tâm thằng oắt con í, do đó hắn bắt chướt lấy trùng nghệ danh với Bố tôi, hehehe, tôi tin chắc “kú” là như thế.
        Nói dông dài như thế để tôi tự PR lấy mình một chút í là PMH hồn thơ cũng lai láng lắm, hehehe, cái này hình như là nhập đề lung khởi đây. Người Việt mình ưa vậy, báo hại PMH viết văn ở Mỹ, thầy cô giáo cho điểm C,D hay F hok ah. Ui! Đông và Tây có những cái hok bao giờ gặp nhau là thế. Thơ PMH hư ảo và thật quyện lấy nhau như thuyết nhà Phật: sắc sắc không không. Bạn nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ hỏi PMH viết bài thơ này cho ai, yêu ai hay nhớ ai vì chẳng bao giờ có câu trả lời, hihihi.
Nhiều lúc tôi và nhà tôi nói chuyện vớ vẫn, cô ấy hỏi PMH là thấy tôi văn thơ dữ lắm nhưng sao hok thấy đưa cho H đọc. Tôi lúng túng thật sự và nói: “Nếu anh có can đảm đưa H đọc thì anh chắc chắn cũng xuất bản được ít nhất 1 tập thơ rồi”. Cái ngại ngùng vô cớ nên PMH cứ phớt lờ như bài hát “Tình có như không”, hehehe cho nên tôi vẫn là tôi. Tôi ngại ngùng không nói bởi sợ như lời bài thơ “Áo lụa Hà Đông” của thi sĩ Nguyên Sa mà tôi rất thích:
              “Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
              Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông….”
Rũi mà cô nàng tức giận hay khó chịu chút đỉnh để mấy câu thơ í trở thành:
              “Nắng Sài Gòn tau đi mà chợt rét
              Bởi vì mày mặc áo mỏng 2 dây…”
        Khi nàng nhìn mấy cô gái bên đường và đọc 2 câu này thì liền liếc xéo qua PMH để nhìn xem mắt tôi có liếc ngang liếc dọc cô nào hok? Cũng tội nghiệp cho PMH, có người đàn ông nào thấy bông hoa đẹp mà hok ngắm? Vợ tôi đúng là Nam Kỳ đặc sệt, chõn chẹt chứ hok có mơ mộng như PMH, cô ấy nói: Mơ mộng, thơ văn rồi cạp đất mà ăn huh?” Hehehe, PMH im thin thít. Chõn chẹt của nhà tôi còn thể hiện qua câu trả lời khi PMH hỏi:
               “Kiếp sau mình gặp lại thì sao nhỉ?”
        Tôi nhanh nhảu nói: “ Anh sẽ chạy đến và nói anh đã chờ đợi em từ muôn kiếp trước”.
        Phản ứng của nàng thì: “Thôi tránh xa ra, 1 kiếp đủ rùi. Thấy PMH là chạy (trốn) mất dép lun (luôn)”. Kakaka, thế đó.
        Nói cho vui chứ vợ PMH thì trên cả tuyệt vời trong ý nghĩ của chính mình.Thương chồng con hết lòng, lo lắng mọi thứ. Bạn Mỹ Liên nói về PMH là “Nước chảy chỗ trũng” trong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.Với PMH, vợ con là trên hết, thơ văn hay cái chi chi cũng chỉ là bên đời của người lãng du nhìn ngắm rồi mộng mơ của 1 Lãng Tử Đa Tình. Đó cũng là đôi lời về thơ văn và PMH.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét