by: Phạm
Mạnh Hà
Em bây giờ
nơi ấy
Ta bây giờ
nơi đây
Hai đứa mình
ly biệt
Em có buồn
không em?
*** *** ***
Em bây giờ
phương xa
Trời phố biển
chiều mưa
Cho lạnh ướt
vai gầy
Run run dáng
co ro
Trời tháng
mười trở gió
Lá vàng cũng
buồn --- Rơi
Ngoài hàng
hiên nắng vội
Chiều tàn
cũng băng ngang
*** *** ***
Ta bây giờ
nơi đây
Chiều se se
gió lạnh
Đông về rồi,
em hỡi!
Mây sầu chẳng
buồn trôi
Cho ngút ngàn
thương nhớ
Mơ về nơi xa
lắc
Hồn ru hời
phương xa
*** *** ***
Ừ thôi! Anh
tình si
Ru đời bằng
hư ảo
Phím đàn như
mộng mị
Ta một đời
mộng du
*** *** ***
Em có về cuối
phố
Chập chùng
với hư vô
“Dốc mơ” hoài
vô vọng
Em cứ buồn đi
em
*** *** ***
“Dốc mơ” rồi
cũng đến
Em –
Ta – Xuôi dòng đời
Đường xa - Em
bước vội
Riêng Ta –
Lạc lối về
********************
PMH - October, 2007
Hình như mỗi người đàn ông_ "Trượng phu" đều phải đến và vượt qua DỐC MƠ ...đến dốc mơ là để đến thế thôi, chẳng để làm gì cả...không có được mất- không hề lạc lối...có chăng cũng chỉ là BUỒN CHO VUI, để ghi lại một cung bậc dễ thương của một quãng đời để nhớ.
Trả lờiXóa