Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012
Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012
CHUYỆN NGỤ NGÔN
Ngày xửa, ngày xưa, xưa thật là xưa có một đôi bạn Cò và Chuột chơi thân với nhau như hình với bóng. Nhưng ngặt một nỗi Cò thì ở chốn phồn hoa đô thị ( trên cánh đồng Cò bay thẳng cánh ) còn Chuột thì ở nơi quê mùa ( hang cùng ngỏ hẻm ) cách nhau một con sông. Cuộc sống của Cò phóng khoáng và phương tiện hơn, mỗi lần nhớ và muốn nhậu với Chuột- Cò chỉ cần chắp cánh trong dăm phút là đến nơi rất tiện lợi giống như bây giờ người ta đi boeing 747 vậy. Mỗi lần Cò qua sông, Chuột tiếp đãi rất chu đáo dẫn bạn đi tận hang cùng ngỏ hẻm, chỗ nào có mồi ngon Chuột đều cho bạn tận hưởng. Một ngày nọ một phần vì nhớ bạn, một phần cũng muốn qua bên đô thành chơi một chuyến cho biết người biết ta nhưng ngặt nổi Chuột không biết bơi. Sau nhiều lần suy nghĩ Chuột quyết định phone cho Cò và bày tỏ ý định của mình. Cò sẵn lòng và bay qua ngay vì biết tính bạn tuy nghèo hơn mình nhưng chơi rất lịch. Đến nơi Cò bảo anh hãy nằm xuống, tôi sẽ dùng cái mỏ của mình để gắp anh bay qua sông trong tích tắc, dường như để lấy lòng Cò và sợ Cò đổi ý Chuột nhanh tay nhét vào túi quần của Cò một số tiền đã dành dụm lâu nay, nhanh đến nổi Cò không hề hay biết. Bay qua giữa sông, lần đầu tiên được đi máy bay nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh từ trên cao, ngay cả hang làng nhà mình cũng nhỏ dần theo khoảng cách. Bầu trời thì trong xanh gió mát, cao hứng Chuột tỉ tê : Anh Cò ơi! cả đời tôi đây là lần đầu tiên được bay trên không trung tôi thật sự hạnh phúc, khi nãy tôi có nhét vào túi quần anh một số tiền qua bên ấy chỗ nào vui chơi thì anh cứ dẫn đến, anh đừng ngại coi như tôi trả công anh vậy ! Khoái chí Cò trả lời: Ừ ! Vô tình mỏ Cò hé mở và Chuột liền rớt ngay xuống sông. Không thể để bạn chết đuối Cò liền lượn xuống gắp chuột lên, nhưng vì thấm nước lông Chuột trơn tru , năm lần bảy lượt đều không cứu bạn được. Đến lần thứ chín, mười gì đó Chuột tức quá chửi thề: Đ.M mày! Khi nảy đến giờ tau thì uống phê luôn còn mày thì cứ gắp mãi... Cũng may có một đám đại bàng tình cờ bay qua cứu Chuột thoát chết trong gang tấc, con đại bàng đàn anh bắt Cò phải đưa tiền lại cho Chuột và hét lo : Bạn bè thì không có Cò-Kiết chi hết !
THƠ TÔI
Thơ tôi chỉ có bốn câu
Vừa xong câu một, bắt đầu câu hai
Câu ba sáu chữ không dài
Cuối cùng câu bốn, hết bài xong thơ
Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012
ĐÃ TÌM ĐƯỢC TÔNG TÍCH
Đã tìm ra tông tích của nó rồi : Nó sinh ra từ vùng đất Tam Kỳ-Quảng Tín vào ngày 8/3/1960 trùng với ngày Quốc Tế Phụ Nữ, lẽ ra nó phải hiền thục nhưng cha mẹ nó thất vọng vì tính khí thất thường nên gởi nó vào cô nhi viện Thiên Ân nằm trên đường Trần Dư. Tại đây, chứng nào tật ấy nó lại quậy phá không cho những đứa trẻ cùng cảnh ngộ yên giấc. Buộc lòng các soeur phải tống cổ nó ra ngoài đường, trong hình nó là thằng nằm giữa. Nó tên là Trương Châm Cứu...
Cuộc đởi tôi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết được ngày sinh tháng đẻ ? Ra đời từ chốn nào? Cha mẹ mình là ai? Chỉ nghe nói lại rằng tôi bị ai đó bỏ rơi khi vừa mới lọt lòng...
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết được ngày sinh tháng đẻ ? Ra đời từ chốn nào? Cha mẹ mình là ai? Chỉ nghe nói lại rằng tôi bị ai đó bỏ rơi khi vừa mới lọt lòng...
cho đến một anh thợ điện lạnh. Tôi lao vào công việc một cách say sưa mong tìm cuộc sống đầy đủ hơn
Tối đến, không có chỗ lưu trú tôi phải tìm cho mình một xó xỉnh nào đó để qua đêm...
Thèm những giọt sữa của mẹ
Thèm những giọt bia của ba
Cuộc sống cứ êm đềm trôi, tưởng chừng như sẽ an lành. Một hôm, sau khi từ chỗ làm về cái xó xỉnh quen thuộc , bổng gặp một cô gái...tưởng đây là một người tốt, ngờ đâu là một tên trấn lột khét tiếng
Sau một hồi lục xét, biết mình là một chàng trai nghèo, chỉ biết sống nhờ trên sức lao động của mình nên cô gái từ chỗ một ác quỉ bổng hóa một thiên thần...Vậy đó, cô nàng đã đem lòng ra yêu một người khốn khổ như tôi
Chúng tôi đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau...
Bổng một ngày kia...cái tưởng sẽ không bao giờ đến thì nó lại đến, nàng đã từ chối tình yêu của tôi để tìm cho mình một bến đổ mới
Nàng đã không từ chối những lời ngon ngọt của chàng công tử nhà giàu. Họ cứ quấn quít bên nhau kể cả những nơi như quán bar đông người..
Kể từ đó tôi như một kẻ thất tình, muốn tìm cho mình một kiếp sống riêng nên lao vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng hòng quên đi những phủ phàng mà cuộc sống nầy đã mang lại cho tôi.
Có nhiều lúc bị cảnh sát lập biên bản vì tội nồng độ trong máu quá cao khi điều khiển giao thông
Thành những gã đầu trọc và luôn nghêu ngao câu hát " Ôi đàn bà là những niềm đau...làm tim nhỏ máu !
Cho đến một ngày kia khi tỉnh ngộ lại, Mắc chi mình phải phí cuộc đời nầy vì một người con gái bội bạc kia, Tự mình phải đứng lên làm lại từ đầu...và từ nhũng suy nghĩ đó đã thôi thúc tôi lao vào chuyện đèn sách
Tâp luyện thể thao
Và cần phải trau chuốc cho mình thành một người đàn ông hoàn hảo hơn
Đúng vậy! bây giờ tôi đã là người chín chắn lắm rồi, Có lòng nhân ái và cả lòng vị tha. Dù ở môt phương trời xa xôi nào đó tôi vẫn luôn nhớ về nàng, mối tình đầu một thuở của tôi. Ngày đêm tôi mãi chắp tay khấn cầu mong nàng mãi hạnh phúc
Và nhìn lại mình đời đã xanh rêu...Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012
HẮN...
Mỗi lần về Tam Kỳ thì người đầu tiên tôi gọi là hắn. Hắn rất nhiệt tình dù không phải đối với riêng tôi, trước đây và bây giờ vẫn thế lúc nào hắn cũng săn đón và sẵn sàng trải lòng nếu ai đó nhờ hắn một việc gì. Cuộc sống đầy chông gai, hắn không ngoại lệ và đã một lần vấp ngã... may thay hắn đã gượng dậy được. Đôi lần tôi và hắn cùng trà hai rượu nhị, hắn đã tâm sự rất nhiều về thế thái nhân tình, về những người mà trước đây đối với hắn hơn là tri kỷ bổng chốc thành phù vân. Có người bảo hắn bây giờ sống ảo tưởng, riêng tôi dù không phải là tri kỷ nhưng thấy hắn đáng thương và tiềm ẩn bên trong một nội tâm sâu lắng. Hắn không sống về quá khứ nhưng hắn mơ về một tương lai tươi sáng hơn để thể hiện với bạn bè cho nên đôi lúc người ta bảo hắn ảo tưởng là vậy. Tôi thích cái tính chân chất của hắn, mỗi lần nhậu thì hắn rất ít lời chứ không sôi nổi và già không đều như thằng tôi. Khi nào buồn nó mới tâm sự cho khuây còn ra hắn cứ cười khì..khì.. không thấy hắn to tiếng bao giờ. Dịp gần đây nhất tôi hắn và Thanh Anh ngồi nhậu ở một quán trên đường Lý Thường Kiệt Tam Kỳ trước lúc chia tay về lại SG, hắn như một con ong chăm chỉ uống theo 2 thằng tôi từng centilit, ngồi ngắm bông hoa đua nở bên tôi cùng T.A và cũng không quên cái nụ cười khì..khì.. dễ ghét. Nói đến đây hẳn các bạn cũng đoán ra hắn là ai ?? Cái thằng trong dịp đoàn SG về họp lớp lúc nào cũng có mặt hắn...
SINH NHẬT 3 CHÀNG
Trong tháng 7 sắp tới sẽ diễn ra sinh nhật của 3 chàng ngự lâm pháo thủ ( thủ chứ không công vì đã hết đạn ) : Trần Trọng Tuấn 14/7, Vũ Quốc Bảo 25/7, và Mã Phúc Ánh 28/7. TTT đã sưu tầm được 1 quán ăn số 34 Đồng Xoài F.13 Tân Bình nhưng ngại nhiều bạn không sử dụng món ăn truyền thống của xứ sở Hàn Quốc và miền Bắc VN. Riêng người sưu tầm thì thịt chó ăn không được mà chỉ dùng thịt cầy, hãy lắng nghe hắn ta tâm sự : Trời mưa ăn cầy trắng, trời nắng ăn cầy vàng, nắng mưa rộn ràng đen-trắng-vàng chi cũng xực ! Bạn nào có biết được địa chỉ nào hay hơn xin chỉ giúp, thời gian tổ chức dự định lấy trung bình cọng của 3 chàng 14-25-28=22/7 nhưng thời điểm đó Trương Duy Việt đang về nước ( Campuchia ) nên sẽ nghiên cứu lại và thông báo sau.
Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012
TÌNH YÊU NÂNG ĐỠ LÚC TUỔI GIÀ
Tuần vừa qua TTT chu du tại Quãng Nam yêu thương nên không có thời gian ghé thăm trang blog của khối lớp mình, nhưng trong chuyến đi cũng thu thập được một bức tranh vẽ do Lê Thu cung cấp được cập nhật trên mạng. Đến nay về lại SG xin truyền gửi đến các bạn cùng thưởng lãm để xem tình yêu nâng đỡ lúc tuổi già như thế nào ???
Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012
Hướng dẫn tạo chữ chuyển động trong blogger
THỦ THUẬT BLOGGER - TẠO CHỮ CHUYỂN ĐỘNG (CHẠY-CUỘN).
Một số bạn hỏi tôi về
tạo chữ chạy trong Blogger. Đó là lý do để tôi viết hướng dẫn nhỏ giúp các bạn
thực hiện thủ thuật nầy. Hướng dẫn này không chỉ dành riêng trong blogger mà
còn sử dụng được cho một số blog khác và dĩ nhiên hướng dẫn nầy cũng xài được
trong vietnamgiapha.com mà tôi thường theo dõi.
Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012
Hắn ... và ... "Daddy"
Hình hắn khi còn học lớp 12 – Phạm Hà Christopher
Rồi thì mùa Hè cũng đang đến và hắn đang ngồi
trong chiếc máy bay Boeing 747 trên đường đến Saigon. Hắn là Phạm Hà Christopher
(tiểu quý tử - con út), ở nhà tên cúng cơm là “Super”. Sở dĩ hắn có tên này là
vì khi mẹ sinh ra hắn đúng vào ngày tranh giải bóng cà na Super Bowl ở Mỹ
(tương tự như World Cup của đá banh vô địch của Thế Giới), vì chữ Super Bowl
hơi dài nên tên hắn được rút gọn là “Super”. Hên quá xá cỡ, tôi đặt tên cúng
cơm này thì cá độ football ngày đó trúng lớn, niềm vui nhân đôi í, hehehe…sorry
vì phải nói sự thật...
Hắn không gọi PMH là Bố hay Ba mà hắn kêu
là Daddy. Hắn và PMH rất gần gũi nhiều khi nói chuyện như bạn bè , mọi người nói hắn giống PMH nhiều lắm.
Nhưng một điều hắn hơn hẳn PMH là cho đến ngày hôm nay, hắn chưa bao giớ đánh
nhau với bất cứ ai, chẳng bù PMH ngày còn bé đánh nhau bú xua. Trong suốt những
tháng ngày đi học của hắn, mọi điều đến với hắn có vẽ dễ dàng vì hắn rất siêng
năng với nhiều thời gian để học hành. Lãng Tử Yến Thanh (anh hùng Lương Sơn Bạc thứ 108) rất khoái hắn ở điểm này.
Ngày hắn ra trường Trung Học, hắn ghi danh 8 trường Đại Học trong nước Mỹ thì 7
trường nhận hắn vào học, điều may mắn của hắn báo hại PMH xất bất xang bang phải
dẫn hắn đi thăm các trường vòng quanh nước Mỹ. Hắn rất thích học ở New York
University (NYU) nhưng vì học phí phải trả là 51000 USD/1 năm, nên cuối cùng hắn
chọn University California of Santa Barbara (UCSB) cách nhà hơn 200 km vì “Daddy”
hắn chỉ tốn 30000USD/1 năm thôi. Ngày hắn quyết định chọn UCSB, PMH này cũng thẫn
thờ lắm bởi cái suy nghĩ rất người lớn nơi hắn. Hắn lo sợ vì số tiền quá lớn
trong việc học của hắn là 1 gánh nặng cho gia đình. Nhưng hắn cũng không vừa gì
bởi có trường Unversity California of Irvine (UCI) rất gần nhà nhưng hắn không
chọn, vì hắn sợ PMH bắt hắn phải ở nhà chứ không được ở trong Dome (nhà trong
trường).
Về văn chương trong 3 thế hệ từ Bố tôi, PMH
và hắn thì hắn có vẽ chơi trội hơn, bởi lẽ có lần sinh nhật bạn gái học trong
trường Trung Học. Hắn nhờ Mẹ mua dozen (12 cái) hoa hồng gói ghém đẹp đẽ rồi
đem đến trường đúng vào lúc đang học (PMH là người làm taxi cho hắn đến trường mỗi sáng sớm), hắn xin phép cô giáo đang đứng lớp trao
hoa cho bạn gái và đứng giữa lớp đoc bài thơ (Poem) tặng cho cô ấy. Cái ngưỡng
này thì hắn hơn PMH đứt đuôi con nòng nọc rồi còn gì.
Có lần PMH hỏi hắn: “Super, sao con không học
làm Luật Sư, “Daddy” thấy con giỏi văn chương lắm mà?”. Hắn trả lời là hắn không
thích điều giả dối. Từ đó, PMH không có ý kiến về lựa chọn ngành học của hắn vì
suy nghĩ của hắn rất chính chắn.
Ngày tháng dần trôi, hắn sẽ ra trường năm tới
với 2 ngành ngôn ngữ học (Languages) và Bio-Chemistry (Sinh vật - Hóa).
Hôm nay 21/6/2012 hắn sẽ có mặt ở Saigon
cùng 100 người trong phái đoàn Project Vietnam sẽ đến Bến Tre và Cần Giờ để
khám và chữa bịnh cho người nghèo. Chương trình này sẽ bắt đầu 25/6 cho đến
7/7, sau đó hắn sẽ đi làm ở bệnh viện Cần Giờ trong vòng 2 tuần tiếp theo. Những
việc hắn làm, PMH thật sự rất hãnh diện. Những ý nghĩ hướng thiện nơi hắn làm
cho trong lòng PMH như ấm lại. Hạnh phúc và sung sướng tràn ngập trong hồn PMH.
Chuyến này hắn đi, tổng thiệt hại tính ra thóc thì nhiều lắm, nhưng nếu tính ra
giấy màu xanh thì khoảng hơn 3000 USD. Nhiều người nói “Tiền không mua được hạnh
phúc” nhưng với PMH thì có lẽ lần này là ngoại lệ.
Tội nghiệp hắn, dự định sẽ đi xe buýt Saigon
- Cần Giờ mỗi ngày để đi làm. PMH cũng lo lắng lắm, nhắc nhở mọi điều, coi chừng
kẻ xấu, lung tung và lung tung…
Hắn đi, làm cho PMH nhớ quay quắc như nhớ
người yêu… í quên …nhớ vợ yêu chứ, kekeke. Bớ bạn hiền Lãng Tữ Yến Thanh, Thiện
+ Hà, Tuấn + Linh, Công + Ngọc Anh và những bạn ở Saigon nếu có “quỡn” gọi điện
thoại hỏi thăm “tiểu quý tử” của PMH nhé. À quên, có chỗ nào ăn uống hay nhãy “Hip-hop”
nhớ dẫn hắn đi với. Hắn nhảy Hip-hop chắc cũng ngang ngữa hay hơn anh Ba Tê TTT
với vũ đoàn Danang trong nhạc tour í.Chưa biết mèo nào cắn miu nào đây anh Ba
Tê TTT nhỉ?
Số điện thoại Super: 01214689140
Số điện thoại Văn: 0903964352
TB: Chắc lần này Võ Nga lại thốt lên như những
lần PMH nghe mấy bạn kể lại là: “Ông Hà khoe con ác…”lun” í”. Hehehe
Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012
CON CHIM KHÔNG BIẾT ĐIỀU
Có một gia đình sống trên núi,hằng ngày đều phải chăm chỉ làm lụng,cuộc sống cũng ổn,có điều nếu lỡ có thêm một khoản chi tiêu ngoài ý muốn thì tình hình kinh tế sẽ trở nên căng thẳng
Chủ nhà có một người bạn đã quen nhau từ lâu,tuy rất ít gặp mặt nhau nhưng tình bạn cũng rất thắm thiết.Một hôm ông ta đi một chặng đường khá xa để đến thăm bạn.Chủ nhà rất vui mừng
Có câu :Có bạn đường xa đến chơi nhà,ai mà chẳng vui!" cho nên chủ nhà bảo vợ làm vài món nhậu đặc biệt ,hai người trò chuyện vui vẻ cho đến sáng
Điều không ngờ là người bạn đã ở lại suốt một thời gian dài mà không thấy có dấu hiệu nào cho thấy sẽ ra về cả.
Lúc này thức ăn trong nhà đã hết mà bên ngoải trời đang mưa tầm tã.Mưa kéo dài suốt mấy ngày không ngớt,gia đình này không thể nào xuống núi để mua thức ăn dự trữ,tình hình ngày càng căng thẳng,
Vợ :"Mặc kệ ông muốn làm gì thì làm,dù gì đã không còn gạo để nấu,không còn thức ăn để ăn nữa,nếu ông không giải quyết thì cả ba người cứ ngồi chờ chết đói !"
Người vợ càng nói càng giận,sau đó phủi áo bỏ đi,để lại người chồng không biết phải làm sao.
Hôm sau khi ăn cơm xong,chủ nhà đang ngồi trò chuyện với khách,lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nhắc lại những chuyện thời xưa. Đột nhiên chủ nhà nhìn thấy một con chim đang trú mưa trên cành cây to ngoài vườn.Con chim này rất to,đó là một con chim trước đây ông chưa từng thấy.Thế là chủ nhà nảy ra một ý nghỉ ,ông nói với khách:
Chủ nhà:"Ông từ xa đến đây mà mấy hôm nay chúng tôi không chuẩn bị được món gì ngon để đãi ông ,quả là ngại quá!"
Khách:"Đừng nói thế! Tôi cảm thấy tất cả đều rất tốt,không những ông và chị nhà tiếp đón nhiệt tình,mà tôi còn được ăn ngon ngủ tốt,tôi rất lấy làm cảm kích đấy!"
Chủ nhà:" Không! Đó là do ông không chê bai đó thôi!"
Khách:" Đừng nói thế,sự chăm sóc của hai bạn tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái,"
Chủ nhà:"Ông có nhìn thấy con chim trên cành cây ngoài cửa sổ không?"
Khách:" Thấy rồi !Sao thế?"
Chủ nhà:" Lát nữa tôi sẽ đem rìu ra đốn cái cây đó ,sau đó bắt con chim làm thịt,tối nay chúng ta có mồi nhậu rồi đó,ông thấy thế nào?"
Người khách suy nghĩ hồi lâu,cảm thấy rất khó hiểu mới hỏi:" Khi ông đốn cây,chẳng phải con chim sẽ bay mất sao? Làm sao mà bắt được nó?"
Chủ nhà ngây người ra nhìn người khách đang không hiểu ý,trả lời với vẻ mệt mỏi:
Không đâu ,trên đời này còn có rất nhiều con chim không biết trời đất là gì,khi cây đã đổ rồi mà còn chưa biết phải bay đấy!"
"Thật sao? Có loài chim ngốc đến thế sao? Vậy chắc loài chim này phải khiến người ta phiền lòng lắm đấy!"
Chủ nhà có một người bạn đã quen nhau từ lâu,tuy rất ít gặp mặt nhau nhưng tình bạn cũng rất thắm thiết.Một hôm ông ta đi một chặng đường khá xa để đến thăm bạn.Chủ nhà rất vui mừng
Có câu :Có bạn đường xa đến chơi nhà,ai mà chẳng vui!" cho nên chủ nhà bảo vợ làm vài món nhậu đặc biệt ,hai người trò chuyện vui vẻ cho đến sáng
Điều không ngờ là người bạn đã ở lại suốt một thời gian dài mà không thấy có dấu hiệu nào cho thấy sẽ ra về cả.
Lúc này thức ăn trong nhà đã hết mà bên ngoải trời đang mưa tầm tã.Mưa kéo dài suốt mấy ngày không ngớt,gia đình này không thể nào xuống núi để mua thức ăn dự trữ,tình hình ngày càng căng thẳng,
Vợ :"Mặc kệ ông muốn làm gì thì làm,dù gì đã không còn gạo để nấu,không còn thức ăn để ăn nữa,nếu ông không giải quyết thì cả ba người cứ ngồi chờ chết đói !"
Người vợ càng nói càng giận,sau đó phủi áo bỏ đi,để lại người chồng không biết phải làm sao.
Hôm sau khi ăn cơm xong,chủ nhà đang ngồi trò chuyện với khách,lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nhắc lại những chuyện thời xưa. Đột nhiên chủ nhà nhìn thấy một con chim đang trú mưa trên cành cây to ngoài vườn.Con chim này rất to,đó là một con chim trước đây ông chưa từng thấy.Thế là chủ nhà nảy ra một ý nghỉ ,ông nói với khách:
Chủ nhà:"Ông từ xa đến đây mà mấy hôm nay chúng tôi không chuẩn bị được món gì ngon để đãi ông ,quả là ngại quá!"
Khách:"Đừng nói thế! Tôi cảm thấy tất cả đều rất tốt,không những ông và chị nhà tiếp đón nhiệt tình,mà tôi còn được ăn ngon ngủ tốt,tôi rất lấy làm cảm kích đấy!"
Chủ nhà:" Không! Đó là do ông không chê bai đó thôi!"
Khách:" Đừng nói thế,sự chăm sóc của hai bạn tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái,"
Chủ nhà:"Ông có nhìn thấy con chim trên cành cây ngoài cửa sổ không?"
Khách:" Thấy rồi !Sao thế?"
Chủ nhà:" Lát nữa tôi sẽ đem rìu ra đốn cái cây đó ,sau đó bắt con chim làm thịt,tối nay chúng ta có mồi nhậu rồi đó,ông thấy thế nào?"
Người khách suy nghĩ hồi lâu,cảm thấy rất khó hiểu mới hỏi:" Khi ông đốn cây,chẳng phải con chim sẽ bay mất sao? Làm sao mà bắt được nó?"
Chủ nhà ngây người ra nhìn người khách đang không hiểu ý,trả lời với vẻ mệt mỏi:
Không đâu ,trên đời này còn có rất nhiều con chim không biết trời đất là gì,khi cây đã đổ rồi mà còn chưa biết phải bay đấy!"
"Thật sao? Có loài chim ngốc đến thế sao? Vậy chắc loài chim này phải khiến người ta phiền lòng lắm đấy!"
(Sưu Tầm)
THỜI TRANG MÙA MƯA 2012
Sài Gòn đang vào mùa mưa,các anh chị nào dám chơi bộ đồ này không ,thật ấn tượng và không kém phần lãng mạn,thời trang 2012 đó,nếu anh chị nào dám mặc em sẽ trao tặng giải phong cách ấn tượng và can đảm nhất,
ĐÀN ÔNG & ĐÀN BÀ.
Đàn ông phát hiện ra vũ khí, họ nghĩ đến đi săn. Phụ nữ phát hiện ra nghề đi săn, họ nghĩ đến áo lông thú. Đàn ông phát hiện ra màu sắc, họ nghĩ đến hội hoạ. Phụ nữ phát hiện ra hội hoạ, họ nghĩ đến trang điểm. Đàn ông phát hiện ra ngôn ngữ, họ nghĩ đến nói chuyện. Phụ nữ phát hiện ra cách nói chuyện, họ nghĩ đến “buôn dưa lê”. Đàn ông phát hiện ra nghề nông, họ nghĩ đến thức ăn. Phụ nữ phát hiện ra thức ăn, họ nghĩ đến ăn kiêng. Đàn ông phát hiện ra tình bạn, họ nghĩ đến tình yêu. Phụ nữ phát hiện ra tình yêu, họ nghĩ đến hôn nhân. Đàn ông phát hiện ra cách buôn bán, họ nghĩ đến tiền. Phụ nữ phát hiện ra tiền, và đàn ông gặp tai hoạ từ đó!
Sưu tầm trên internet
( KHÔNG BIẾT PHÁT BIỂU KHÔNG CÓ TINH THẦN XÂY DỰNG NHƯ RỨA CÓ ĐÚNG KHÔNG...VÀ CÓ GÂY PHIỀN HÀ GÌ CHO CON ĐƯỜNG SỰ NGHIỆP CỦA QUÍ ÔNG?)
Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012
Trước ngày cưới
Chàng : Cuối cùng thì ngày này đã đến! Anh đã chờ mong quá lâu!
Nàng : Anh có muốn em ra đi không?
Chàng : Không! đừng có nghĩ tới chuyện…huyễn hoặc!
Nàng : Anh có yêu em không?
Chàng : Dĩ nhiên rồi! Cả ngàn lần cũng không đủ!
Nàng : Anh có bao giờ lừa dối em không?
Chàng : Không! Tại sao em hỏi câu ngớ ngẩn!
Nàng : Anh có muốn hôn em không?
Chàng : Mỗi khi anh có cơ hội.
Nàng : Anh có đánh em không?
Chàng : Em điên hả? Anh đâu có phải loại người đó!
Nàng : Em có thể tin tưởng nơi anh được chớ?
Chàng : Ừ!
Nàng : Anh yêu!
Vài năm sau…
Xin đọc ngược lại từ dưới lên.
Nguồn : Từ Internet
GỬI ANH, CHỒNG TƯƠNG LAI CỦA EM ♥
Chắc là hiện tại, anh đang ngồi cạnh một chị đẹp đẹp, thề thốt với chị ấy là: 'Anh yêu em nhất thế giới, chúng mình cứ thế này mãi nhé. Chúng mình sẽ lấy nhau rồi đẻ những đứa con thật xinh, em nhỉ!'. Nhưng xin lỗi nhé, anh đã... nhầm rồi. Vợ anh trong tương lai lại là một cô gái đẹp hơn chị ấy tỷ lần. Vâng, chính em.
Đôi lúc em hay tự tưởng tượng rằng anh sẽ cầu hôn em một cách rất lạ, làm em ngạc nhiên và hạnh phúc kinh khủng. Hoặc nếu anh kiêu quá không thèm nói ra, mà em lại đã quá tuổi làm vợ trẻ, thì em sẽ tự mình tìm cách cầu hôn anh.
Rồi chúng ta có một đám cưới có thể không hoành tráng, nhưng chắc chắn 50 năm sau, em và anh vẫn sẽ hạnh phúc khi nghĩ về.
Bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người. Em rất thích mỗi khi em ngồi xem film kinh dị, anh sẽ ngồi thu lu bên cạnh, nén nỗi sợ để xem cùng em. Rồi đến những đoạn ma quỷ thình lình xuất hiện, anh lại dúi đầu vào vai em và kêu lên: Huhu, bật kênh khác đi, kênh gì cũng được, Cartoon Network cũng được mà.
Về chuyện bếp núc, anh đừng sốc khi biết em chỉ biết luộc trứng nhé. Nhưng anh yên tâm, với óc sáng tạo trời phú, mỗi ngày em sẽ tự sáng chế ra món mới cho anh ăn. Em sẽ cực vui khi anh khen ngon ngon (và nguyên tối hôm đó, anh cầm lọ Berberin ngồi trong nhà vệ sinh mà vẫn í ới ra bảo mai em làm món này lần nữa). Hay những lúc em có vài tối kiến, khiến nhà bếp nổ tung... thì anh vẫn vui vẻ bảo em tắm rửa đi, anh dọn bếp cho, rồi sau đó hai vợ chồng mình dắt nhau đi ăn món bún riêu ưa thích của em.
Đùa đấy, em nấu ăn hơi bị ngon.
Rồi mỗi sáng sớm, em sẽ lay anh dậy từ 5h sáng để đi tập thể dục cùng em. Mặc dù rất buồn ngủ vì vừa xem World Cup đến 3h30, nhưng anh vẫn bật dậy đi cùng em. Để rồi ra đến công viên, em đứng lắc mông, còn anh ngồi ngủ gật ở xích đu.
Rồi đến lượt bà hàng xóm "củ bựa" cứ suốt ngày ghen ghét với sắc đẹp của em mà bê ghế ra sân, chửi đã đời. Anh và em sẽ rình rình nửa đêm bà ấy đi ngủ, chúng mình lén dùng sơn đen graffiti chữ "Love u, Bitch!" lên cửa nhà bà. Rồi sáng hôm sau nằm ôm nhau nghe bà ý tru tréo. Thích mê ha anh.
Chúng mình sẽ có 3 đứa con anh nhé. Em thích đông đông cho vui nhà vui cửa, nhưng đồng thời cũng không muốn mấy bà dân phường ngày ngày sang nhà mình tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình. Vậy nên 3 là đẹp. Con chúng mình sẽ đẹp như em, chơi bời như anh và thông minh như hai đứa mình.
Em sẽ rất hạnh phúc khi 4 bố con cứ tranh nhau đòi ôm mẹ (yê, lại là em, vợ anh đây).
Dù có yêu nhau khiến người khác ghen tị đến mấy, chắc chắn cũng sẽ có lúc em và anh bất đồng quan điểm. Nhưng anh ạ, đừng gọi nhau bằng "mày, tao, con, thằng, tôi, cô" nhé. Cũng đừng biến nhà chúng mình thành nơi xa lạ khi mà hai người cứ hằm hè nhau, lườm nguýt này nọ.
Chúng mình sẽ có một ngày talkshow. Hôm đấy, cả anh và em nếu có gì không vừa ý nhau, sẽ ngồi cạnh nhau trước cửa nhà và trao đổi như hai người bạn nhé. Tránh tình trạng em nằm khóc trong phòng, còn anh bê chăn gối ra salon hậm hực. Đừng thế, em sẽ rất buồn đấy.
Đặc biệt không động tay động chân với nhau nhé. Em không thích trở thành người đàn bà bạo hành chồng đâu.
Vài dòng ngắn ngủi thế thôi cho đỡ nhàm nhé.Và em muốn nói là : Dù anh có là ai, chắc chắn em cũng sẽ yêu anh vô cùng
Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012
Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012
NGHỆ THUẬT NÓI LÁI
Không biết từ nói lái được xuất hiện tự bao giờ, nhưng nói lái là một nghệ thuật giao lưu ngôn ngữ của dân gian ta truyền từ đời này sang đời khác. Sách vở ghi chép rằng: Từ xa xưa những người nông dân sau những giờ làm việc cực nhọc họ thường dùng những ngôn từ lái trao đổi với nhau, có cả thơ văn lái để thư giản và gây tiếng cười thâm thuý. Điện Bàn Quảng Nam là một trong những nơi được đánh giá là cái nôi của nghệ thuật nói lái. Chuyện kể rằng: Sau giải phóng có một anh chàng quê ở Hội An đi lao động Phú Ninh có quen với một cô công nhân và lửa gần rơm lâu ngày nên mới xảy ra cớ sự, cô ta lỡ có thai với anh ấy. Chàng thanh niên về thưa với cha mẹ xin cưới hỏi liền bị sự phản đối kịch liệt của gia đình, may thay có ông Dương Quốc Thạnh ( bút hiệu Sơn Hồ ) là người thân quen với gia đình đứng ra giàn xếp cho 2 trẻ lấy nhau. Trong ngày cưới ông có tặng cho hôn trường một bài thơ thật độc đáo, hai từ cuối của mỗi câu là từ lái của hai từ đầu :
AI BÀN chi chuyện đã AN BÀI
TRAI KHIỂN đồng tình gái TRIỂN KHAI
CỨ SỢ cho nên thành CỚ SỰ
MAI THAN mốt thở lỡ MANG THAI
TÍNH TỪ ngày tháng vương TÌNH TỨ
KHAI Ổ bây giờ báo KHỔ AI
CƯỠNG CHÚNG ông bà nghe CŨNG CHƯỚNG
THÔI ĐÀNH để chúng được THÀNH ĐÔI
Lại có những bài thơ lái nghe rất thanh mà tục, tục mà thanh. Điển hình như bài của một người tạm giấu tên vì ông ta là cậu họ của người viết :
Kế sách làm ăn chẳng TỐT LÀNH
Bởi vì CHỦ ĐỘNG trái kinh doanh
Mặt hàng SAI GIÁ, NÔN LÒNG chị
Món nợ DỒN LẦN, BẮT CỰC anh
NẮNG SỬNG trâu già đi lẩn quẩn
GIÓ MÙ thuyền khẳm chống loanh quanh
Hết gạo NẤU LƯNG càng ĐÓI DẺO
ĐẶT CUỐC vườn hoang dạ chẳng đành
Trong giao tiếp hàng ngày người ta cũng thường hay dùng từ lái để gây tiếng cười cho nhau, những từ đơn giản thông thường như :
HIỆN ĐẠI-HẠI ĐIỆN, THỜI TRANG-THAN TRỜI, THƯ GIẢN-THAN DỮ, BIỆT THỰ-BỰ THIỆT, TRỄ GIỜ - TRỞ DỀ (VỀ) v..v...
Còn méo mó hơn một chút như : Các bợm nhậu vào quán gặp mấy em tiếp viên mời uống
EM MỜI ANH UỐNG
Bợm nhậu cũng chẳng vừa : EM MỜI ANH UỐNG thì ANH MUỐN EM PHẢI ỜI !
Khi gọi thức ăn thì bợm nhậu gọi những món rất kỳ quái, thịt rừng thì gọi món NHÍM CHEO, Lươn thì phải nấu với rau dền gọi là LƯƠN DỀN, Mực thì phải có ngò mới ngon nên gọi MỰC NGÒ, ăn món bò né thì dầu mở phải văng thế mà cứ bảo mấy em phục vụ EM ĐỪNG CHO ANH NÉ sao được. Ăn bò nhúng dấm thì cứ xin: CHO CHÚ XÍU DẤM ai dám cho chổ đông người. Ăn uống cho đã NO CÁI BỤNG lại đòi BUNG CÁI NỌ. Ăn nhậu lúc đầu chủ trương DUI(VUI) LÀ CHÍNH nhưng khi đụng chuyện thì lại DÍNH LÀ CHUI, Khẩu hiệu chung của các bợm nhậu KHÔNG SAY KHÔNG DỀ (VỀ) nhưng lúc sừng sừng thì đổi lại KHÔNG DÊ KHÔNG XÀI
Và còn nhiều , nhiều hơn thế nữa nhưng đành dừng lại tại đây. Chúc các bạn mạnh khoẻ chứ không dám chúc SỨC KHOẺ vì SỨC KHOẺ là SẼ KHUẤT !!!
"Tối nay" là "ngày" của cha. Chúc các bạn hạnh phúc.
Mình được một người bạn ặng cho tập thơ của anh, mới xuất bản, nhẩn nha đọc và phát hiện là có nhiều bài hay, rất thơ và có tính tư tưởng, mình thấy thích và viết vài cảm nhận. Không phải mình PR cho tác giả đâu, nếu có thể các bạn thử tìm đọc TỪ VẦNG TRĂNG MƯỜI SÁU của Cao Xuyên, NXB Thanh niên-2012.
Xin được chia sẻ cùng các bạn bài viết:
Xin được chia sẻ cùng các bạn bài viết:
Vài
cảm nhận khi đọc
“TỪ VẦNG TRĂNG MƯỜI SÁU” của Cao Xuyên.*
Tôi đã từng
là một “nông phu”, vì vậy đọc tập thơ của một “nông dân”, tôi thấy một chút gần
gũi. Dù vậy qua tập thơ này tôi phát hiện chất “Sỹ phu” ngời lên trong từng ý
thơ…Và tôi có 3 nguyên tắc thầm nhăc chính mình trong câu chuyện thơ này:
Một là: không xoa bóp tác giả như
những cách thường gặp đâu đó trên tạp chí, sách báo lâu nay vì như thế với tính
cách “sỹ phu” tác giả sẽ không cho phép, nên tôi quyết không như vậy, không bị
câu thúc bởi bất cứ lý do gì, vì bợ đở phỉnh nịnh không khác một kẻ xài bạc giả
-như một tác giả nào đó đã nói.
Hai: không khen tác phẩm, bởi nhà
thơ Trụ Vũ đã khen trong lời giới thiệu ở đầu sách, một lẻ khác tôi xin dẫn ra
đây lời của một thi sỹ đời Tống-Lý Chi Lai” Ở đời có 3 việc đáng tiếc: Thứ nhất
lớp thanh niên ưu tú bị hư hỏng bởi một chế độ giáo dục sai lầm; thứ 2 những
cánh trà ngon bị hao phí quá nhiều vì những bàn tay bất tài vày vò; thứ 3 :
Những tuyệt tác bị mất giá trị bởi
những kẻ phàm phu tục tử tán thưởng…Mà tôi thì cũng chẳng khác gì đám phàm phu
tục tử kia nên không dám khen láo.
Ba là phê bình ( ở một nghĩa nào
đó) tôi không đủ vốn liếng chữ nghĩa và kỹ thuật để chẻ sợi tóc làm tư làm tám
như các nhà chuyên môn vì vậy coi như tôi không làm điều này…
Ở đây tôi chỉ nói lên vài chút đồng cảm với tác giả trong
một số tứ thơ mà thôi. Chắc trong chúng ta không ít người đã đọc: “ Ngã hữu
thốn tâm vô dữ ngữ…”( ta có một tấc lòng không biết ngỏ cùng ai) của cụ Tiên
Điền, ở đây Cao Xuyên cũng thế không biết ngỏ cùng ai nên “ngỏ” bằng thơ- tôi
nghĩ như thế, nhưng như mọi người đều biết ngoài chức năng “ minh đạo, tải
đạo…”Thơ còn có một chức năng rất dễ thương là làm cầu…thật vậy nhà thơ Trần
Ninh Hồ đã viết như thế này:
“ Thơ là chiếc cầu bơ vơ
“ Mà nghìn năm vẩn ngóng chờ người
sang…”
Theo tôi nghĩ nó đúng với rất nhiều trường hợp là những bài
thơ được sinh ra bởi những nhà thơ chân chính hay nói một cách hoa mỹ là “ có
kim bản vị..”Thật vậy các tác phẩm đều muốn tận hiến, đều muốn làm một chiếc
cầu nối liền đôi bờ thương mến giữa thơ - người thơ và người đọc thơ, người thơ
luôn mong ngóng có người đi sang, được phục vụ vô điều kiện, ôi những bài thơ,
những người thơ thật đáng yêu biết bao!, khi mỗi câu thơ là tâm tình hiến dâng
( Thơ Tagore) và tôi nghĩ Cao Xuyên cũng không ngoại lệ -muốn làm chiếc cầu nối đôi bờ đơn chiếc. Trong tập “ Từ Vầng
trăng mười sáu” dễ thương này ta có thể đọc xong trong bao lâu là tùy mỗi
người, có thể đọc xong tập thơ trong vài chục phút, vài tiếng, vài ngày …hay
vài tháng, nói theo từ ngữ chuyên môn là trong nó có chứa một hàm lượng thơ lớn
và một khía cạnh nào đó nó cũng không dành cho đám đông, vì nó thường có double
code (song mã), về hình thức cấu trúc bốn(4) câu có lẻ không mới so với thơ
truyền thống, nhưng nội hàm nếu qui chiếu với trào lưu “hậu hiện đại” nó vẩn có
phần…
Ta thử đọc một số bài trong 81 bài 4 câu:
-Giọt mồ hôi An Tiêm
Thắng trùng trùng bão
tố
Giọt mồ hôi An Tiêm
Nhịp cầu dưa hấu đỏ.
Thật vậy giọt mồ hôi mặn chát của gã nông phu An Tiêm, hay
giọt mồ hôi chát mặn của Hoàng tử An Tiêm khuất phục trùng trùng bão tố…hay
chiến thắng chính mình để những quả dưa “xanh vỏ đỏ lòng” làm nhịp cầu thơm
thảo nối đôi bờ tin yêu thương mến.
Thơ với ai đó có thể là một phương tiện hoặc họ đặt để cho
thơ một cứu cánh nào đó, nhưng với Cao Xuyên tôi nghĩ trong đời sống của anh và
từ “ Vầng trăng 16” không ít lần”ngả lòng” anh phải vịn câu thơ mà đứng dậy (
Thơ Phùng Quán), song ta vẩn thấy toát lên cái lạc quan nhi nhiên của tác giả:
“ Ông nông dân thi sỹ.
Ngồi viết bài thơ tình
Chữ sặc mùi rơm rạ
Mà sao hồn
long lanh.”
Như thể ta thấy tác giả không dụng công làm thơ vì thiên
nhiên đã là thơ rồi:
“Sẳn bài
ca chim hót
Sẳn làn hương hoa ngát
Sẳn niềm yêu tôi khóc
Và thế giới đăng trình”
Đôi khi ta có cảm giác Cao Xuyên lấy thơ ra từ túi áo ngực
trái, hoặc lấy ra tự đất trời không chút dụng công:
” Những đốm lữa trên cành
Hoa lựu gởi về anh
Ồ chùm thơ nắng Hạ
Thơm thảo chút duyên lành.”
Hoặc:
“ Cành khô trắng cánh cò
Chiều sông lạnh câu hò
Bác tiều phu xuống núi
Thế là thành thơ cho.”
Và ở đây ta thấy được một nông thôn Việt Nam dầy tính ảnh viện và tính thơ:
“Sương lưng lưng bờ dậu
Chiều tàn trên đọt cau
Dáng gầy cô thôn nữ
-về muộn tóc cài sao”, thật là
một khuôn hình đẹp và sang trọng biết bao, một khuôn hình mà nhà chụp ảnh nào
cũng ao ước. Từ ngạc nhiên này đến cái dễ thương khác…nhưng cũng rất “triệt
nghĩa” Thiền:
“ Quì gối giữa Phật đường
Lạy
Ông Phật dễ thương
Như
ngàn năm vẩn lạy,
Mùi
hoa cau trong vườn.”. Với người thơ, ông Phật – Vị Đạo sư tót vời của cõi
Trời - Người kia( Theo thế giới quan Phật giáo), thực sự là vị cha lành chung
bốn loại ( Hóa sanh, thai sanh, noãn sanh và thấp sanh)…và đức Phật gần gũi
biết bao nhiêu, tự nhiên như mùi hoa cau trong vườn, tác giả đã vượt qua biên
kiến tôn giáo, ý thức hệ…:
“ Em là con Thiên Chúa
Anh là con Phật Đà
Mình
kết hôn đi nhé
Phật-Chúa
thành sui gia.”, cũng ở đây mỗi người gặp lại chính mình trong thơ Cao
Xuyên hình ảnh thân thuộc xưa cũ và thoáng chút đạo vị:
“
Ngồi đóng đinh quán cũ
Phố
phơi đầy xác Thu
Guốc
phơi dòn kỹ niệm
Thoáng ba ngàn kỳ khu”
Hoặc:
“Tiền kiếp nào xa xuôi
Em
về trả nợ tôi
Cái
nợ tình lắt léo
Trả
là vay mất rồi.”
Như bao nhiêu người Thơ khác, Cao xuyên cũng dành một thời
lượng lớn cho lao động thơ, suy tư thơ về tình yêu lứa đôi, thoạt đọc ta sẽ bật
cười cho sự dối lòng đáng yêu này”
“ Chẳng có ai thất tình
Tình yêu làm sao mất “
Và Cao Xuyên lại tự dỗ dành mình:
“Nó ẩn trong tim mình
Để nuôi bền nhịp đập”. Mà đúng vậy những
thứ người đời cho là “được” và “mất” đó chỉ là sự đắp đổi và tình yêu chân
thành sẽ lặn sâu vào tim mình làm cho ta vững vàng hơn, nuôi bền trong ta tình
yêu cuộc sống…
Ở một góc
khác chúng ta gặp trong thơ Cao Xuyên sự bùng cháy thôi thúc còn ẩn chứa trong
trái tim mình câu hỏi:- Ta về đâu?!
“ Hai mươi năm đất cũ
Chìm trong chuyện đời thường
Thoáng EM về một tối
Bỗng thấy mình- Tha hương”, đại từ EM ở
đây là một thứ Double code rất thú vị… Tuy nhiên ta thấy tác giả cũng điêu linh
như bao đôi lứa khác”
“ Hạt lệ thằng chăn trâu
Rơi xuống thành mưa ngâu
Giờ đã là tháng bảy
Mưa đầy trời – Em đâu?”
Hoặc:
“
Có cơn mưa trái mùa
Rạc rài qua phố nhỏ
Có cuộc tình trái gió
Khiến lòng ai trở trời”
Hay:
“ Cô sơn nữ vai gầy
Gùi sương hồng xuống phố
Má cô tương ánh hồng
Sõi ven đường nín thở”
Sõi bên dường nín thở
hay người thơ nín thở ?.
Qua 81 bài
thơ, tác giả đặc biệt dành sự cảm thông và kính trọng cho những “mẫu thân”-(chữ
của thi sỹ Bùi Giáng). Người phụ nữ qua thơ anh là sự kính trọng, trân trọng,
cảm thông và yêu thương…, những người ấy là Mẹ, là Chị, là Vợ, là người Yêu, là
những người Em mà Cao Xuyên thương yêu
quí trọng thật lòng chứ không phải chỉ bằng khẩu hiệu của những ngày lể về phụ
nữ. Tác giả thấu thị được sự yêu thương vô bờ của những người Mẹ Việt Nam đầy thương
kính trong tình tự dân tộc không biên kiến về ý thức hệ qua chiến tranh:
“ Ngoài kia chiều tím ngắt
Mẹ thắp hương bàn thờ
Đứa nón sắt – nón cối
Thêm một ngày bơ vơ.” Mẹ lại một lần nữa
lo cho linh hồn những đứa con của mình bơ vơ, mà không biết là chính mình đang
bơ vơ vì những đứa con của 2 chiến tuyến đã mất đi vì chiến tranh…và Cao Xuyên cũng cho
chúng ta thấy cái vỹ đại của Mẹ ở một góc khác:
“ Chỉ một túp chùa cỏ
Đuốc Tuệ làm linh thiêng
Chỉ một vành nôi nhỏ
MẸ cho con Thiên đường.”. Ôi!
Với tình yêu rộng lớn, Mẹ trở thành người có pháp thuật và quyền thuật dễ
thương…
Thuở còn nằm nôi ( dụng
cụ bằng tre này đã mất dần trong thế kỷ 21) ai trong chúng ta không nghe
câu ca Mẹ hát: “ Đói lòng ăn nữa trái
sim, uống lưng bát nước đi tìm người thương…”và hình ảnh này lại một lần
nữa Cao Xuyên đã đưa chúng ta tới một khung trời thật cảm động khiến ta nín thở
vì xúc động bởi sự chân thành:
“ Lại về đồi sim cũ
Nữa trái cho no thèm
Nữa trái đặt lên mộ
Dâng hồn em khôn thiêng” Ở đây ta thấy bóng
dáng của nhà thơ Hữu Loan, với đồi sim cũ và người vợ vắn số..có thể Cao Xuyên
thay lời Hữu Loan chăng…?
Lẫn trong những xúc cảm lãng mạng, ta còn nhận thấy ý thức
công dân hay ý thức của một “ sỹ phu” trong tác giả: nhất là với những những
cuộc đời luân lạc bất hạnh, Cao Xuyên dành cho họ sự cảm thông rất mực:
“
Lấy Hiếu để làm trinh
Kiều ơi! Em đã chọn
Mười lăm năm điêu linh
Đóa ưu đàm nở rạng”
( Theo truyền thuyết
Phật Giáo: hoa Ưu đàm ba ngàn năm mới nở một lần)
Và:
“ Nguyễn Du đưa em về
Em bây giờ rất Việt
Lấp
lánh hồn sao Khuê…”
Hoặc người phụ nữ ở bến Tầm Dương của xứ Trung Hoa xưa cũ
kia:
“ Trong thinh lặng hồn mình
Bỗng cồn lên tiếng sóng
Tiếng xé lụa Tầm Dương
Nghìn xưa còn đồng vọng”
Hay những thân phận hồng nhan đa truân ở thế kỹ 21 của xứ sở
mình:
“ Vứt em vào luân lạc
Chưa kịp dấu yêu đầu
Thương cỏ đồng hoa nội
Son phấn- hãi hùng đau…”
Xuyên suốt
81 bài thơ, một pháp số mà có lẽ tác giả đã dụng công không ít…ta còn thấy hình
ảnh hoa cau như một loại quốc hoa tượng trưng cho sự gắn kết thủy chung thân
thuôc với đại đa số người Việt Nam
mà anh hay nhắc tới: “Như ngàn năm vẩn
lạy. Mùi hoa cau trong vườn.” hay “
Chiều tàn trên đọt cau…”. Đây có lẽ là một ám ảnh lớn của tác giả?.
Xưa nay hình
như các tác giả lớn thường cố gắng chỉ ra cái “thường” và “ vô thường” của nhân
sinh, theo như nhà văn Nguyễn Huy Thiệp thì: - Nghệ thuật nào cũng vậy, nó sẽ
chẳng là gì nếu nó không góp phần truyền đến con người ta sự sống đang sôi động
ngoài kia về cái “đang là” buộc họ tìm đến ý nghĩa của cuộc sống đang sôi động
đó, để xác định vị trí của mình và bật lên câu hỏi: “ Ta là ai?...
Qua : Từ
vầng trăng mười sáu dù là tụng
ca, bi ca, hay bình ca…ta đều thấy mầm sống mạnh mẽ nhú lên từ cay nghiệt cuộc
đời, và về đâu? Luôn ẩn chứa giữa 2
giòng chữ::
“ Khô lạnh như ngọn giáo
Tháp chàm vươn lên trời
Hồn chàm vươn đá sõi
Hoa xương rồng nở tươi”
Hoặc:
“ Tiền kiếp nào xa xuôi
Em
về trả nợ tôi
Cái nợ
tình lắt léo
Trả là vay mất rồi”
Và:
“
Kẻ đến còn ngập ngừng
Người đi chừng tiếc nuối
Tình chia ngã ba sông
Con đò nào chết đuối”
Hay:
“Từ tiếng khóc chào đời
Đến
nấm mộ im hơi
Ba vạn
sáu dâu biển
Thơ
mãi là thơ thôi”
Thơ chỉ mãi là thơ thôi, và chúng ta cứ đuổi mãi đến vô
cùng…có chăng …mua vui cũng được một vài
trống canh( Kiều-Nguyễn Du). Tác giả lại dùng đại từ ngôi thứ hai: EM để
xâu chuỗi suy tư mình :
“Lệ nồng mặn em ơi!
Đêm đêm lần tràng lệ
Tụng câu thơ nụ cười
Và sẽ chẳng là gì nếu như sự tận hiến của người thơ không
xao động một chút trên mặt hồ yên lặng của sự kiêu ngạo và vô tâm:
“Coi
như là trớt quớt
Bài thơ viết bao đêm
Bao lửa lòng đã đốt
Chẳng nhen hồng
má em.”
Với góc nhìn của một độc giả “sính”
thơ, ghi ra vài cảm nhận, dù sai dù đúng thì cũng là tấc lòng dù tấc lòng cạn
cợt không thấu đáo bao nhiêu sự đời, sự người, sự thơ…! Xin cám ơn tác giả đã
cho tôi được đọc một tập thơ gợi mở
nhiều chiều kích cuộc sống và sang trọng
(không phải sang trọng về hìn h thức)
BR-VT, Trọng Xuân Nhâm Thìn 2012
NGUYỄN VĂN BIÊN
* Tập thơ TỪ VẦNG TRĂNG MƯỜI SÁU – Cao Xuyên NXB Thanh
niên 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)