Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012
HOÀI NIỆM
Chắc hẳn trong cuộc đời người ai cũng có những hoài niệm khó quên, có
thể một kỷ niệm vui hoặc buồn nhưng điều chắc chắn tất cả là những ký
ức khó phai. Tôi nhớ mãi đó là năm 1970 lúc đó tôi tròn 10 tuổi, cái
tuổi ngây thơ chửa phải dậy thì. Nhà tôi ở xóm chợ chiều nhưng thuộc Tứ
Bàn thôn 4000 năm " lân- cẩu" một địa bàn có số má ở một thị trấn nhỏ bé
Tam Kỳ. Tất
cả những đứa chúng tôi ở khu vực này đều học ở trường Bàn Phước. Thời
đó tuy là ở lứa tuổi chưa sạch cứt mũi nhưng đã xuất hiện những nhân vật
tên tuổi như : Nghĩa Tân,Ái Phở, Cu Rân, Báng Tứ Bàn, Vinh tép v..v...
Tất cả tụi nó đều là bạn học cùng lớp với tôi, duy có một thằng mà tôi
rất ấn tượng đó là Kỳ Đông Thành nó con của một gia đình quý sờ tộc,
cao-mắt bị sẹo, rất hiền nhưng đụng chuyện là chơi tới. Nhà nó sát bên
nhà thằng cu Rân ở đường Duy Tân có thể nói một cách chính xác tụi nó là
đôi láng giềng. Thằng cu Rân thì tôi quá hiểu vì nó ngồi cùng bàn và
sát bên tôi, thằng Kỳ sẹo cao hơn nên được thầy xếp ngồi ở bàn sau. Một
dạo lúc tan trường không hiểu vì lý do gì hai thằng Nghĩa Tân và Cu Rân
lại oánh nhau ngay trước cổng , nếu nói về thực lực thằng Nghĩa Tân nó
nhỉnh hơn vì nó là dân võ biền. Khi thằng cu Rân bị ghì xuống, một cái
"bốp" vang lên đó là cú đó song phi cứu bạn của thằng Kỳ sẹo. Tôi thật
sự bất ngờ và run sợ vì bản chất tôi là một thằng yếu đuối, nhưng bổng
nhiên tôi khâm phục thằng Kỳ sẹo một cách kỳ lạ. Ở đây khoan bàn chuyện thắng thua nhưng cái điều tôi tâm đắc nhất đó là sự xuất hiện của thầy Nguyễn
Đôn chỉ cần 3 cái nhéo tai làm cho cả 3 thằng phải một phen hú vía. Hôm
sau khi vào lớp thầy cũng không nhắc lại chuyện củ, thầy chỉ dặn dò
ngày mai có môn tập vẽ các em nhớ mang theo mỗi em một chiếc gương soi
mặt. Hồi đó với một thằng học sinh lớp nhì (lớp 4 bây giờ) tôi hoàn toàn
không hiểu ý thầy nhưng đành phải về nhà nhờ mẹ mua đúng ý . Hôm sau,
đến giờ vẽ thầy bảo mỗi em hãy để chiếc gương trước mặt và vẽ chân dung
của chính mình. Nói thật tình
không phải khoe khoang tôi có năng khiếu vẽ từ nhỏ nên được thầy cho
điểm cao nhất lớp mặc dù tôi vẽ chẳng giống mình một chút nào, chỉ tội
cho 3 thằng bạn của tôi có thể tụi nó bị khớp chẳng thằng nào vẽ ra hình
ra dáng. Tội nhất là thằng Kỳ nó quên vẽ luôn cái sẹo dị biệt của mình,
đến lúc cuối giờ thầy gọi 3 thằng lên bàn mà dạy : "Ba em là bạn của
nhau phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Ngay cả bản thân mình mà
tụi em cũng không vẽ được thì thử hỏi lúc đánh nhau sưng mặt, tím mày
thì còn đâu mà nhận dạng đâu là bạn đâu là thù. Ngay cả em Kỳ vết thẹo
hàng ngày mà em cũng không vẽ được thì thử hỏi vết thẹo mới ngày hôm qua
đây sao em nhớ nỗi ". Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thích nó, cái thằng
Kỳ sẹo Đông Thành. Một hoài niệm khó quên !!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét