Ngày xửa ngày xưa có hai vợ chồng nọ làm nghề trồng dâu nuôi tằm. Công việc cứ quần quật suốt ngày. Một hôm người chồng xin vợ về quê 6 ngày, nhưng vợ không cho đi, sợ đi xa sinh tật, hơn nữa công việc nhà một người làm không xuể. Thấy vậy anh chồng đành thôi.
Rồi một hôm người vợ nhận được điện thoại mời họp mặt cựu sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm khóa thời xa lắc, do một bạn đã cất công tìm kiếm liên lạc. Diễn biến nội tâm của người vợ về tình bạn nổ bùng như thế nào không biết, mà tự nhiên đồng ý, động viên cho cho chồng đi xa, lại lo lắng chuẩn bị quần áo, khăn gói chỉnh chu nữa chứ.
Sáng ngày 26/05 tiễn chồng lên đường về quê họp mặt cựu học sinh Trần Cao Vân, người vợ cũng không dấu được nổi buồn kẻ ở người đi, thấy vậy anh chồng liền an ủi nhỏ bằng 2 câu lục bát :
Rồi một hôm người vợ nhận được điện thoại mời họp mặt cựu sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm khóa thời xa lắc, do một bạn đã cất công tìm kiếm liên lạc. Diễn biến nội tâm của người vợ về tình bạn nổ bùng như thế nào không biết, mà tự nhiên đồng ý, động viên cho cho chồng đi xa, lại lo lắng chuẩn bị quần áo, khăn gói chỉnh chu nữa chứ.
Sáng ngày 26/05 tiễn chồng lên đường về quê họp mặt cựu học sinh Trần Cao Vân, người vợ cũng không dấu được nổi buồn kẻ ở người đi, thấy vậy anh chồng liền an ủi nhỏ bằng 2 câu lục bát :
Anh đi để lại sơn trường
Thôi em gắng gượng mốt thường gấp đôi.
Người vợ liền vui vẻ tươi tỉnh ngay, ôm từ biệt thắm thiết nhưng không quên tranh thủ trả giá : gấp ba nha!
Vì rằng hai vợ chồng nọ hành nghề trồng dâu nuôi tằm nên lúc ra đi anh chồng gởi tặng vợ mấy vần thơ lục bát:
Trả lờiXóaAnh đi để lại dâu tằm
Về quê hứa chẳng ăn nằm với ai
Ở nhà em cứ khoan thai
Ngày về hứa sẽ trả bài gấp năm
Em lo chăm sóc dâu tằm
Anh về dệt tấm chăn nằm chung lưng
Gấp 5 thà ở nhà đỡ khổ hơn anh Tuấn ơi!
Xóa