Nơi giao lưu của Cựu học sinh Trần Cao Vân Tam Kỳ Quảng Nam Khóa 75-78. Nơi xả stress sau một ngày làm việc căng thẳng. Nơi 8&8

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Mình đang tập đánh chữ trên PC và luôn tiện viết ra những suy nghĩ chợt vọt hiện trong đầu, xin chia sẻ cùng các bạn:
TẬP ĐÁNH MÁY
Tôi đi qua chính tôi bằng cơn mơ êm dịu, ngồi bó gối nghe tiếng kinh cầu ngày một lơi dần qua khỏi miền ý thức, tôi lóng ngóng nói câu mời chào đon đả cuả trời mây cao nghệu, thênh thang một chút tình hờ, hỏi ai, ai hỏi bây giờ có ai, khi mà đầu óc rỗng rang không hờn giận thị phi, khi chân lý chỉ là đốm le lói cuối trời xa tắp càng tiến đến càng bị bỏ lại bên lề, nhưng mà tôi là ai giữa mùa thay đỗi cũ, đi tìm gì trong trời đất rộng dài tăm tối, sờ đâu cũng bắt gặp lại mình nhàm chán buồn nôn, mưa mù khơi chợt hiện lên trong ký ức, bấm ngón tay tính lại cuộc chơi này, thấy mất còn chia đều cho từng thân phận, loay hoay thế nào cũng gặp lại chính mình, cố gắng lắm sẽ đánh mất mình trong tay kẻ khác hoặc tan xác trong nhân gian ồn ả tiếng hoan hô….

Tôi tan xác trong tôi thầm kín, vong thân một lần đi tìm NGƯỜI trong muôn trùng đơn chiếc,và áo cơm lấp mất lối đi về, tôi lưu lạc giữa thị thành kiều mị, giữa thôn trang rực rỡ ánh dương ngời, và tôi tìm về tôi trong quay quắt một khung trời, đầy vần điệu của mùa ca dao cũ, tiếng “à ơi…” thoát ra từ ký ức, gửi cùng gió trời thân mạng bọt bèo, đánh đổ một lô tình ái trong cuộc chơi cảm xúc muộn phiền này, có chị có anh, có sông có núi… chỉ duy nhất một thứ vắng mặt là TÌNH YÊU trong cuộc hoạnh họe để được đứng lên này.
“Standup”, tên một bài ca chiều nay ai hát, những bước nhảy lọan cuồng trên bờ mé nhân gian, sân khấu này ai còn ngồi khóc, đêm tàn chưa vàng đá đã nát nhừ, ai khóc trên đồng bão nhìn gió thốc mưa mùa ghê sóng dữ bạc đầu, khen sóng có đôi cùng nhau ồn ả cùng nhau rộn ràng tan xác dưới trời. Hạnh phúc mồi chài trên đồng gió chạy vu vơ tìm kiếm tuổi xanh ngời. Tôi có tin, anh có tin, ai kia có tin vào mùa gặt mới, khao khát kiếm tìm một dư ảnh rạng ngời, mù xa dần nhân ảnh mông lung tới lui mùa bão mới, thổi suốt mùa xanh thổi thốc ngọn nguồn, “Stand up” đứng lên cùng ai trong hàng người xiêu vẹo, đứng lên cùng nhau trong cuộc ham hố này vuốt mặt ngùi ngùi vói hái sao trời. Đứng lên cùng ai hát lời tình tự, hát cho đồng quê mùa lúa ươm vàng, con chim chiền chiện quyện đồng lúa chín đàn vịt trời cõng mây trắng về làng. 

Đứng lên, nào đứng lên, đứng lên cùng cỏ cây quên đi thân phận và nhớ mình đi cùng non nước này cho đến tận cùng…..Stand up, Stand up, stand up…..ai đâu rồi nào cùng đứng dậy mà đi…. về ngôi nhà ước vọng cùng hát ca cho thỏa dạ mong chờ.
Tôi gặp lại tôi vào ngày tôi làm duyên cùng tôi, cùng ngắm nhìn chính mình với tôi thời thơ dại, cùng ăn với nhau bát cơm trần thế, uống cùng nhau vài chén phiêu bồng, tôi lại về tôi bao nhiêu nhọc nhằn, buồn vui trong tay được hồi tung cánh, vỗ nhanh ngang đời vút một đường bay, ngang qua mây trời tha thiết rộng dài, trở lại lấp đầy nhọc nhằn tuổi khó, tôi dã cùng ai đuổi bắt khôn cùng, kỳ diệu có phải đến gần vuốt mặt,vong thân chia phần trên từng khốn khó, tuyệt vời tuyệt vời tôi đón tôi cùng, ngạn ngữ Phi châu thôi thúc mỗi ngày: Chạy như linh dương, ăn như sư tử- Buổi sáng thức dậy con linh dương nghĩ: ta phải chạy nhanh nhất để sư tử không ăn thịt được.-Buổi sang thức dậy con sư tử nghĩ rằng: nó phải chạy nhanh nhất ít nhất là nhanh hơn con linh dương chậm nhất mới khỏi chết đói. Mỗi sang thức dậy linh dương và sư tử đều phải chạy.
Tôi đã chạy , đã đi, đã đứng, đã nằm đã xoay xở nữa đời bận bịu, xoa lên người đôi chút mê say, tôi rong ruỗi tìm tôi mù nắng chói, đêm mưa mùa rả rích tiếng buồn lơi, và tôi về ngày ấy cười lê thê, tiếng của gió của đồng hoang lầm lội, chờ, cứ chờ, và tôi chờ tôi trong mơ…
Nguyễn Văn Biên

1 nhận xét:

  1. Thì cứ chạy cứ đi trong tuần hoàn trời đất. Chạy để biết mình tồn tại giữa thế gian. Chẳng phải ngẫu nhiên mà thượng đế ban cho buồn vui lẫn lộn. Được không thắng thua là niệm mỗi người. Khi chân lý không đơn thuần là một. Thì cứ làm hề giữa chốn hoan hô.

    Trả lờiXóa