Nơi giao lưu của Cựu học sinh Trần Cao Vân Tam Kỳ Quảng Nam Khóa 75-78. Nơi xả stress sau một ngày làm việc căng thẳng. Nơi 8&8

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

36 MÙA VU LAN VẮNG MẸ

Chỉ còn đúng một tuần nữa là đến ngày rằm tháng bảy-mùa vu lan lại đến, thêm một mùa vu lan lần thứ 36 nữa trên ngực áo tôi mãi cài bông màu trắng. Một khoảng trống mênh mông, một nỗi buồn vô tận khi nhắc về mẹ.
Vâng ! Mẹ mãi về với cỏi vĩnh hằng khi tôi tròn 16 tuổi, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới nhưng lại là cái tuổi thần tiên của tuổi học trò mộng mơ và huyền diệu. Chiến tranh đã cướp đi mẹ và đã cướp đi tuổi thơ mộng mị của một thằng con trai mới lớn như tôi. Đó là năm 1976, đất nước đã hòa bình- mẹ mất đi không phải vì chiến tranh lửa đạn nhưng vì hậu quả của chiến tranh , một xã hội lạc hậu, cơ chế, một bệnh viện lớn của thành phố mang danh : " Hòn ngọc Viễn đông " cũng không thể cứu sống một mạng người với một căn bệnh loại tầm tầm, đâu phải nan y do hoàn cảnh " buổi giao thời ". Thời ấy, mẹ là linh hồn của cả gia đình sau những năm tảo tần, lao lực mẹ đã ngã bịnh. Hai người anh đầu là sĩ quan chế độ cũ phải chấp hành lệnh cải tạo, người chị thứ ba đành bán đi tất cả những gì có thể bán được để mang mẹ vào Sài Gòn chửa trị. Nhưng rốt cuộc cũng đành mang mẹ về chờ ngày vẫy tay tạm biệt đàn con.
Những tháng ngày ấy không bao giờ tôi quên được, mẹ trút hơi thở cuối cùng vào ngày mồng 2 tháng 5 âm lịch năm 1976. Ngày ấy tôi học lớp 10 trường trung học Trần Cao Vân, nỗi đau và ân hận nhất đời tôi là không về kịp chứng kiến phút lâm chung của mẹ. Tôi còn nhớ mãi, chiều hôm ấy nhà trường chuẩn bị nghĩ hè và khối lớp 10 chúng tôi có tổ chức cuộc thi học sinh giỏi toán toàn trường do thầy Nguyễn Tứ phụ trách. Lần ấy, tôi là người được vinh danh có số điểm cao nhất toàn khối . Phần thưởng dành cho tôi do thầy Nguyễn Tứ trao là cuốn V.I LÊNIN, trang đầu có lời khen tặng của thầy có cả con dấu đỏ và chữ ký của thầy hiệu trưởng nữa. Niềm vui bỗng tan biến khi hay tin mẹ đã qua đời, tôi vội vã chạy nhanh về nhà trong tâm trạng bấn loạn và mẹ mãi mãi ra đi không kịp đợi tôi về. Tôi đã khóc thật nhiều vật vã bên thi hài của mẹ và mãi đến bây giờ dù đã 36 năm trôi qua mỗi lần nhớ đến tôi đều ngấn lệ...
Mùa đại lễ Vu Lan sắp đến con chỉ biết cầu mong cho hương hồn của mẹ mãi yên bình nơi chín suối và đã 36 năm qua nhìn những ai cài bông hồng trên áo con khát khao được gào lên hai tiếng mẹ ơi !!!

1 nhận xét:

  1. Xin thắp nén tâm nhang cầu cho tất cả những người Mẹ của đời được an nghĩ vĩnh hằng và cầu cho những bậc cha mẹ còn tại thế luôn an vui trong tình yêu của con mình. Xin chia sẻ tình cảm dành cho người Mẹ của Bảo.

    Trả lờiXóa