Thời ấy, khó khăn thế mà mẹ vẫn mua cho tôi cái đồng hồ và chiếc nhẫn vàng chữ Phước. Hai món quà: là lời khuyên hãy quý trọng thời gian và làm lành tránh dữ. Tôi luôn tâm nguyện.
Bây giờ mẹ không còn nữa. Cuộc sống khá hơn nhưng đồng hồ và chiếc nhẫn ấy vẫn còn đây, trên tay tôi.
Bạn bè thường ghẹo, sao đeo hoài những thứ cũ kỹ ấy. Chẳng giá trị mấy đồng.
Thôi thì ai cười mặc ai. Có những cái trị giá đâu thể quy tiền. Mong rằng ai cũng có!
Bây giờ mẹ không còn nữa. Cuộc sống khá hơn nhưng đồng hồ và chiếc nhẫn ấy vẫn còn đây, trên tay tôi.
Bạn bè thường ghẹo, sao đeo hoài những thứ cũ kỹ ấy. Chẳng giá trị mấy đồng.
Thôi thì ai cười mặc ai. Có những cái trị giá đâu thể quy tiền. Mong rằng ai cũng có!
Giá trị nhân bản của con người không thể đếm đo bằng tiền bằng bạc, cho mãi đến bây giờ bạn vẫn còn giữ được những báu vật ấy mới là điều đáng nói. Mình thật sự trân trọng nghĩa cử ấy ...
Trả lờiXóa