Vừa qua mình có vào trang blog 11C2 đọc được bài viết của bạn Võ Hồng Dũng nói về cuộc gặp gỡ bạn Lê Quang Tuấn tại trại tâm thần Quảng Nam. Thấy hay hay và cũng để chúng ta cùng chiêm ngưỡng chân dung của người bạn cũ LQT, nên có trao đổi với tác giả coppy bài này qua blog Cựu HSTCV 75-78 để mọi người cùng đón đọc...
tình cờ sáng hôm nay, 18/10/2012, khi lên Trung tâm Điều dưỡng Người tâm
thần Quảng Nam, tôi lại được tham dự chương trình sinh hoạt nhân ngày
20/10/: ngày thành lập Hội Liên hiệp Phụ nữ VN. Chương trình có lẽ rất
bình thưởng, với tiết mục giới thiệu về lịch sử thành lập Hội LHPN VN,
trả lời câu hỏi, và giao lưu văn nghệ. Tất cả đều hát rất nhiệt tình, và
Lê Quang Tuấn, người bạn của chúng ta cũng lên hát, "Dấu tình sầu".
Lê Quang Tuân "Dấu tình sầu" |
hôm qua, các bạn ở thành phố HCM có nhờ tôi thay mặt anh em đến viếng
thầy Ngoạn, hôm nay tôi lại được nghe một người bạn cũ của mình hát
trong một trạng thái tinh thần hơi không bình thường, có lẽ trường xưa,
thầy cô, bạn bè cũ luôn gắn bó với chúng ta mỗi ngày...
Thật ra những lúc gặp tôi, Tuấn rất bình thường, thậm chí còn hỏi qua
một người khác để biết tôi có mấy đứa con. Nhưng nghe các nhân viên ở
đây nói, tình trạng của Tuấn năng hơn so với hồi mới vô, nguyên do có lẽ
thời gian qua, Tuấn có về nhà một vài lần, và khi trở vào thì lại bị
nặng. Tôi hỏi Tuấn: vào đây thế nào, Tuấn nói ở đây đỡ hơn ở nhà, ở nhà
mệt lắm, vào đây thấy khỏe người. Tôi còn nghe cô Nguyệt, một cán bộ
quản lý ở đây, mặc dù ở lứa tuổi như tụi mình, Tuấn vẫn không ngừng đòi
thương một cô nhân viên trẻ ở đây, cô này cũng xinh xinh...
bạn Dũng, sinh viên Kinh tế năm 4 "Quế Sơn quê mình" |
Ngồi nhìn và nghe những anh em "bình thường" và "không bình thường" hát,
đôi khi "không bình thường" lại hay hơn "bình thường" mới lại chứ! Vậy
mới biết khi đến với âm nhạc (và nghệ thuật nói chung), có lẽ không có
sự phân biệt nào cả. Ở đây, người ta tham gia rất nhiệt tình, không nói
đến chuyện hay hoặc dở. Nghe "Dấu tình sầu" của Lê Quang Tuấn hay "Nói
với em", "Quế Sơn quê mình"... tưởng chừng như chúng ta đang dự một
chương trình giao lưu văn nghệ khá chất lượng. Riêng tôi, khi nghe Tuấn
hát, tôi thương bạn mình vô cùng. Cũng một thế hệ, cũng một con đường,
nhưng sao có quá nhiều ngã rẽ, bạn tôi lại rơi vào ngã rẽ quá bất hạnh,
không biết để trả giá cho chính cuộc đời mình (?) hay cho ai, nhưng dù
cho bất kỳ ai thì cũng quá thiệt thòi cho Lê Quang Tuấn, một con người
hiền lành, dễ thương, nhân hậu. Tuấn hát khá chuẩn, tuy chất giọng đã
không còn dày như những tháng ngày thanh xuân, tôi lặng người khi nghe
từng ca từ vang lại, nghĩ suy về đời người sao mỏng manh như sương sớm,
chóng tan theo nắng vàng chợt bước về theo dấu thời gian. Chúng ta rất
mừng vì dù có khó khăn đến mấy (mà đã từng như vậy), dù có khổ đau đến
mấy, cũng vẫn còn phước hạnh hơn những con người ở đây, họ không có một
ngày mai để mà mơ ước, con đường mơ ước ấy hầu như đóng lại, và mỗi ngày
nó lại khép kín hơn. Bạn Dũng, một sinh viên kinh tế Đại học Đà Nẵng,
giới thiệu rất rõ ràng, lịch sự, đệm đàn cũng khá dễ thương, mấy ai
biết, Dũng là bệnh nhân ở nơi đây...
những anh em trong TT ĐD Người tâm thần |
Và cứ thế, hết người này đến người khác, sự hào hứng không bao giờ thiếu
và tính trật tự là điều mà chúng ta cần nhìn nhận, họ ngồi yên lặng,
không nói chuyện như để tận tưởng không khí nghệ thuật hiếm hoi này. Anh
Hậu, Phó Giám đốc Trung tâm cho tôi biết, hiệu quả của những lần sinh
hoạt này khá tốt, anh em bớt lên cơn, nhẹ nhàng hơn... Thuốc điều trị
chỉ có tác dụng 30%, phần còn lại là cách đối xử của những người chung
quạnh và các liệu pháp tinh thần như văn hóa, thể thao mà cuộc sinh hoạt
sáng nay là một ví dụ cụ thể.
Khi đọc bài này, các anh em cùng khóa 1975-1978 Trung học Trần Cao Vân
Tam Kỳ, hoặc khác khóa nếu có chút lòng trắc ẩn với những người bạn (đã
biết, hoặc chưa hề biết) này, xin góp một bàn tay sẻ chia để cho những
người anh em bất hạnh hơn chúng ta có thêm những cơ hội thay đổi đời
sống mình, hy vọng một ngày mai tươi sáng, khả quan hơn...
Trong tấm hình thứ 3, người ngồi giữa hàng đầu mặc áo xanh sao thấy giống Nguyễn Tiến Hành quá ta !!! Không lẽ...???
Trả lờiXóaĐọc bài này thấy thương LQT và những con người đang sống và điều trị tại đây hơn
Trả lờiXóaNgười ngồi gần Tiến Hành sao thấy giống Lã trọng Thanh quá vậy!
Trả lờiXóaĐúng là Tiến Hành rồi mới vào ngày 18 để chuẩn bị cho ngày 20-10 quả là hông sai tại ha nói đúng rùi đó
Trả lờiXóa