Nơi giao lưu của Cựu học sinh Trần Cao Vân Tam Kỳ Quảng Nam Khóa 75-78. Nơi xả stress sau một ngày làm việc căng thẳng. Nơi 8&8

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

MOTHER'S DAY-NGÀY CỦA MẸ

Đã lâu lắm rồi mình với góp bài cùng blog, và lần này đúng vào ngày 12/5 chủ nhật tuần thứ hai trong tháng 5 : Ngày của Mẹ. Sẽ không là thơ mà là một truyện ngắn, thật ngắn mẫu chuyện có liên quan về Mẹ...

Chuyến xe khách chậm chạp lăn bánh trên con đường đầy ổ gà chạy về hướng nhà giam của tỉnh. Trên xe 2 đứa trẻ
, một cháu gái 12 tuổi và một bé trai 7 tuổi thấp thỏm chờ được gặp mẹ , một tội phạm xã hội đã bị giam giữ chừng 2 năm qua. Trưa nay sau khi 2 bé đã bán xong tập vé số trong ngày, chúng quyết định mua 2 tô hủ tiếu lên thăm. Một cho mẹ và một cho cả 2 đứa lót dạ đường xa. Nhà nghèo, ba mất sớm khi thằng bé mới vừa mấy tháng tuổi. Người mẹ tảo tần nuôi 2 đứa con dại bằng nghề lượm ve chai quanh khu phố, không họ hàng không bà con. Định mệnh đã đến và người mẹ phải vào tù sau lần tranh chấp miếng ăn với đồng nghiệp để lại thương tật vĩnh viễn cho đối phương. Hai đứa trẻ bỏ học và mưu sinh bằng nghề bán vé số dạo qua sự giúp đỡ của bà con chòm xóm.
Chiếc xe dừng lại trước cổng trại trong sự vui mừng mong đợi của hai đứa trẻ, sau khi xuất trình giấy thăm nuôi chúng lặng lẽ đi bộ vào trại chừng năm, bảy trăm mét nữa trên con đường quen thuộc mà chúng đã từng đi dăm ba lầ
n trước. Thằng bé mệt nhoài và đói cồn cào cái bụng, thế là hai chị em đành phải xơi tô hủ tiếu một cách nhanh chóng và ngon lành chờ đợi mẹ. Một tiếng... hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa thấy mẹ, thằng bé thấy vẫn còn đói và nằng nặc đòi chị ăn bằng được khẩu phần còn lại. Lần đầu tiên trong đời con bé tát em một bạt tai và mắng :
- Mẹ ở trong này rất thiếu thốn và không có miếng ăn ngon như ngoài đời em phải cố gắng nhịn đói dành phần cho mẹ.Thằng bé thật trẻ thơ nó đòi ăn cho bằng được để giải quyết cơn đói của mình...

Nửa tiếng nữa trôi qua, cán bộ quản giáo trại buồn bả nhìn hai đứa trẻ lắc đầu thông báo mẹ hai con không còn ở đây nữa...
Một cái gì đăng đắng chạy dài trên cổ họng, con bé ngặn ngào dẫn em về và âu yếm bảo thằng bé hãy ăn tô hủ tiếu dành cho mẹ đi. Thằng bé lắc đầu lia lịa, dường như nó cũng cảm thấy có cái gì đó làm nó buồn khó tả khi không gặp được mẹ.
Hai đứa trẻ ra về lòng buồn vô vọng, nó cứ nghĩ rằng mẹ đã chuyển đi trại khác mà không biết rằng mẹ nó đã vĩnh viễn ra đi...
Hai đứa lặng lẽ ra về chỉ còn bịch hủ tiếu thì ở lại....